“CHO NÓ ỔN ĐỊNH”
Video vừa rồi mình làm là dành tặng cho những bạn sắp, đang và đã tốt nghiệp ra trường nhưng lại không biết phải làm gì với cuộc đời mình cả. Nếu bạn đã xem thì cảm ơn bạn, còn nếu chưa xem thì đây là video nhé:
Blog này được viết vì mình rất muốn nói chuyện với bạn nhiều hơn về một chuyện mình nhắc đến trong video – về SỰ ỔN ĐỊNH – cái thứ mà tròn méo ra sao chưa rõ nhưng có vẻ không bạn nào là chưa từng được bảo/khuyên/ép làm một số việc nhất định nhằm có được nó.
Mình cũng chỉ là đứa trẻ con nên mình không dám đưa ra lời khuyên, nhưng nếu có một điều mình học được trong 26 năm qua, thì nó là thế này:
“ỔN ĐỊNH” LÀ ẢO VỌNG KHÔNG CÓ THẬT

Nó là ảo ảnh của những thế hệ đi trước mang theo kỳ vọng có thể úp luôn lên thế hệ đi sau. Bố mẹ bạn đẻ ra bạn và họ thương bạn hơn bất cứ ai, nhưng bản thân họ cũng vẫn có những vấn đề riêng của họ. Cuộc sống của họ đâu hoàn hảo, làm sao họ có thể dạy cho bạn về một lối đi hoàn hảo? Nhưng họ cảm thấy xót xa khi cái mông mềm xèo được bao bọc từ bé của bạn bị cuộc đời đá cho mấy cái, nên họ cố hướng bạn vào cái mà họ tin là “ổn định”. Và thường thì ảo vọng về sự “ổn định” được thành hình từ 2 yếu tố:
- Bạn có công việc ở một tổ chức “ổn định”, thường là cơ quan nhà nước, vì cái gì mang tính “nhà nước” nghe nó cũng vững chắc hơn, và hy vọng là sau khi bạn cống hiến cả đời thì nhà nước sẽ lo cho bạn. Nhưng từ từ đã nhé, nghĩ lại một tí. Bạn có nhớ 15 năm về trước, internet còn là cái thứ mà cả mình và bạn chỉ dám len lén trốn tiết ra tiệm net ngồi mò mẫm, chat chit và nhảy Audition? Cũng chưa quá lâu đúng không? Nhìn lại mình ngày hôm nay đi, cuộc đời bạn giờ chỉ có 3 thứ quan trọng nhất là cái máy bạn đang cầm để đọc cái bài này, con ghệ bạn quen qua Tinder và đôi sneaker mồi phiên bản limited edition bạn rình mãi mới mua được online. Hãy xem xem cả thế giới đã thay đổi như thế nào sau 15 năm ngắn ngủi. Bạn nghĩ khả năng một công việc ở cơ quan nhà nước vào thời điểm này sẽ cho bạn nguồn lương hưu “ổn định” vào 40 năm nữa là bao nhiêu phần trăm?
- Bạn lấy chồng/vợ sớm cho “ổn định”. Trả lời mình câu này, bạn mất bao nhiêu thời gian và công sức để hiểu một người? Ai cũng có thể xem chung bộ phim, uống chung ly nước và đi chung vài chuyến du lịch. Nhưng ý mình là thực sự hiểu ấy, hiểu từ vui đến buồn, từ lúc thuận lợi nhất đến lúc khó khăn nhất. Nếu chưa thực sự hiểu và thương nhau, mà lại muốn lấy cái tờ giấy chứng nhận hôn nhân để buộc anh ta/cô ta lại thì liệu đó là “ổn định” hay rủi ro? Thời này không còn như thời xưa nữa, bạn thừa biết bạn có nhiều sự lựa chọn và anh ta/cô ta cũng thế, một miếng giấy chứ 10 miếng giấy và ba chục đứa con cũng không giữ anh ta/cô ta lại với bạn được, nếu như điều quan trọng nhất trong mối quan hệ không còn nữa.
SỐNG ĐỂ SỐNG HAY SỐNG ĐỂ CHO XONG?

Bạn có biết hình ảnh bạn lao vào cuộc đua tìm kiếm sự “ổn định” cùng đám bạn bằng tuổi của bạn nó giống cái gì không? Nó giống như là bạn bắt đầu chơi game level 1 mà lại tìm code hack thẳng qua luôn cả phần đánh trùm để phá đảo cứu công chúa luôn cho xong ấy. Bạn mong được cái gì? Bạn muốn cuộc đời chúc mừng bạn vì bạn đã tua được qua mấy chục năm cuộc đời để phá đảo và “ổn định” à? Bạn có biết sau khi phá đảo cứu công chúa là gì không?
Chính xác, chẳng là gì cả. Chẳng còn gì để làm. Không cảm xúc, không buồn, không vui, không thua, không thắng, không thất vọng và cũng không còn hy vọng. Bạn đã bỏ qua hết những điều tuyệt vời đáng nhẽ bạn được trải nghiệm trên đường đi.
Khi đi học bạn ao ước được đi làm. Đi làm rồi bạn ráo riết kiếm người yêu. Có bồ rồi bạn giục giã đám cưới. Về nhà chồng bạn muốn có con ngay. Con bé bạn mong nó lớn thật nhanh. Bạn được sống một lần duy nhất, thực sự bạn muốn tua qua nó đến thế sao?
BẠN MUỐN “ỔN ĐỊNH” KHÔNG?

Bạn đừng nghĩ mình gạt hết tất cả những quan niệm về sự thăng bằng trong cuộc sống và phủ nhận mọi kinh nghiệm sống của thế hệ đi trước. Không có gì sai khi một người muốn sống một cuộc sống với cảm giác vững chãi, yên ổn. Mấu chốt ở đây là nếu bạn lấy sự ổn định của bản thân và dựa nó vào một nơi làm việc, hay một người (mà bạn nghĩ là) bạn đời, thì sự đổ gãy là khó tránh lắm.
Bạn biết như thế nào là ổn định không? Là chính bạn với khả năng tự đứng vững về kinh tế và tình cảm, dù công việc hay hôn nhân hay cả thế giới có sụp đổ ngay trước mắt. Cuộc đời không phải vạch đích “ổn định” đâu bạn, mà là những buồn vui trên đường đi. Nếu bạn thực sự sợ cảm giác “không ổn định”, thì mình có gợi ý này cho bạn. Bạn biết cái gì còn kinh khủng hơn cảm giác bấp bênh không? SỰ NUỐI TIẾC.
July 18, 2017 @ 9:29 pm
Chị 27 tuổi, làm trong cơ quan nhà nước và rất thích những phân tích của em về “sự ổn định” này!
October 11, 2017 @ 5:04 pm
Chị ơi em cảm ơn chị đã chia sẻ những điều rất quan trọng và có ý nghĩa như này ạ. Em đã xem rất nhiều video trên Youtube của chị. Giờ đang đọc những Blog mang động lực rất lớn. Cảm ơn chị.
Em là sinh viên năm 3, sắp ra trường và thật sự có quá nhiều con đường đến mức em không có sự lựa chọn nào khiến em cảm thấy bất lực. Giai đoạn hiện tại em đã cố gắng làm mới bản thân, tập trung vào những điều mình làm tốt nhất và càng ngày càng thấy tự tin ở bản thân. Cảm ơn chị ạ.
October 18, 2017 @ 10:38 am
Mình năm nay 32 tuổi, đã có gia đình và làm trong ngành IT. Công việc luôn có áp lực trước sự thay đổi rất nhanh về công nghệ. Mỗi sáng ra, phải lo cho gia đình trước rồi mới đi làm, đi làm chiến đấu với công việc, rồi tối về nhà nghỉ ngơi, đi ngủ trong khi phía bên kia bờ đại dương hàng loạt công nghệ mới đang ra đời. Công việc chiếm nhiều thời gian dẫn đến thời gian và sự quan tâm dành cho gia đình bị giảm. Việc đấu tranh tìm đến sự ổn định trong cuộc sống là không thể có. Sau nhiều đêm, nhiều năm ngẫm nghĩ mình nhận thấy: điểm cân bằng cuộc sống là không tồn tại. Life-Work balance point does not exist!! Giống như bạn đạp xe, lèo lái cho nó đi thẳng vậy: việc bắt chặt vít chiếc tay lái chỉ làm chiếc xe đi thẳng tắp được vài bước trước khi đổ kềnh, thay vào đó việc điều chỉnh tay lái từ bên này sang bên kia mới đảm bảo chiếc xe đi thẳng cũng như đi theo ý muốn. Một nghệ sĩ đi dây trên cao sẽ chẳng thể đi nổi nếu không biết nghiêng bên này, nghiêng bên kia.
February 1, 2019 @ 1:13 pm
Sự thật là vậy.
April 18, 2019 @ 11:33 am
em thích cái câu này :”Một nghệ sĩ đi dây trên cao sẽ chẳng thể đi nổi nếu không biết nghiêng bên này, nghiêng bên kia “.
November 2, 2018 @ 12:54 am
Cám ơn chị đã viết bài
January 22, 2019 @ 11:07 pm
Em mới ra trường tốt nghiệp kế toán, nhưng em chọn làm trái ngành vì em thấy kế toán nhàm chán và em không có đức tính cẩn thận cần có. Em vừa nghỉ một công việc mình thích vì ính chất công việc khoing ngày nghỉ, không lễ tết và thời gian làm việc chia theo ca: đó là lễ tân khách sạn. Vì vậy bây giờ em quay lại xin việc kế toán để giờ giấc đi làm ổn định hơn. Em quá băn khoăn và liên tục suy nghĩ. Liệu có nên quay lại con đường cũ làm kế toán hay không. Vì nếu làm ngành khách sạn ngoài việc thời gian và ngày nghỉ lễ ra thì mọi thứ với em đều vui và tuyệt khi được đi làm. Em không biết nên chọn coing việc thời gian ổn định hay công việc mang lại niềm vui cho mình nữa.
January 23, 2019 @ 9:37 am
Cuộc sống vốn có quá nhiều điều áp lực, đã có những lúc e nghĩ rằng mình sẽ xuôi theo con đường “ổn định” mà bố mẹ định hướng, nhưng sợ nuối tiếc tuổi trẻ, nuối tiếc đam mê của mình hơn, không biết tương lai ra sao, chỉ cần cảm thấy mình đang sống cuộc đời của riêng mình là vui rồi.
January 23, 2019 @ 10:02 am
Em là sinh viên năm 4. Hiện tại em cũng đang đi thực tập trong ngành IT. Bố mẹ em cũng đưa ra deadline là ra trường đi làm 1 2 năm ổn định rồi lấy chồng. Em cũng có phản đối lại nhưng bố mẹ bảo đi làm có lương rồi còn muốn có cái gì nữa mà không mau lấy chồng. Nhưng em cảm thấy công việc của em chẳng bao giờ ổn định cả. Nó không phải sáng cắp ô đến cơ quan gõ 1 vài dòng rồi chiều cắp ô về là có lương. Mọi người đều phải liên tục cập nhật công nghệ mới, học ngôn ngữ lập trình mới, thậm chí 1 người tham gia và 2 3 cái project, đến quản lí dự án cũng phải liên tục cố gắng không ngừng nghỉ và sắp tới còn move vào Đà Nẵng để lèo lái chi nhánh của công ty ở đó. Anh trai em cũng làm trong ngành này nên em hiểu rõ mỗi ngày là 1 đống áp lực chứ k phải đến công ty ngồi rồi cuối tháng có lương. Về quê mn cứ bảo anh em đi làm 5 6 năm rồi sao còn chưa cưới vợ mà ổn định đi. Em muốn cho bố mẹ biết thời buổi bây giờ nếu không làm mới mình từng ngày, thì sẽ có lúc mình sẽ bị đào thải, cái đó còn đáng lo hơn là kết hôn muộn. Chẳng có cái gì là ổn định cả
January 23, 2019 @ 3:14 pm
you are so best in my eyes. <3
January 23, 2019 @ 3:19 pm
hay quá giang ơi, huhu
January 30, 2019 @ 12:02 am
Cảm ơn vì bài viết của chị 🙂
March 22, 2019 @ 12:05 pm
Rất đồng ý với quan điểm ổn định trong bài 😉 Hạnh phúc là quá trình, không phải điểm đến
March 22, 2019 @ 6:17 pm
cảm ơn chị về bài viết này.Em 24 tuổi,em là người sống khá lí trí,rất muốn xây dựng sự nghiệp cho riêng mình.trải qua nhiều năm khó khăn khi học ở sài gòn và bây giờ đang làm việc ở nước ngoài,thực sự mà nói cuộc sống quá mệt mỏi,em nghĩ sẽ khó nói 2 từ ỔN ĐỊNH ,Nhưng em vẫn thấy thật may mắn và hạnh phúc chị ạ.Em đã gặp rất nhiều người ,biết nhiều thứ ,và trải qua nhiều thử thách khó khăn,mọi thứ không hề ổn định như ta suy nghĩ chị nhỉ,.
March 22, 2019 @ 6:43 pm
cảm ơn chị vì bài Blog này
March 28, 2019 @ 4:27 pm
Cảm ơn chị Giang về bài viết này. từ hqua đến nay e xem suốt vlog của chị và đọc cả blog của chị luôn. Và đến bây giờ e mới dám viết những dòng này cho chị. Cái ổn định thực sự ăn sâu trong tiềm thức của bố mẹ, và bố mẹ em cũng vậy. như cách chị nói, khái niệm nhà nước luôn ổn định hơn rất nhiều những khái niệm làm công ty và các doanh nghiệp bên ngoài. Em thấy đúng một phần, vì xã hội bây giờ nếu ngoài 30 tuổi mà bạn không có kiến thức, kinh nghiệm và không thực sự có năng lực thì sống trong môi trường doanh nghiệp sẽ bị đào thải. Nhưng với môi trường cơ quan nhà nước thì lại khác, ngay cả khi 40 tuổi mà còn chưa biết đánh máy bằng 10 ngón thì vẫn chẳng sao cả. Và đúng rằng hiện tại bây giờ đang thế, nhưng sau 30 năm sau như cách chị nói thì bộ máy nhà nước sẽ thay đổi như thế nào. Em đang nhìn thấy rằng bộ máy nhà nước dần thanh lọc những người không có năng lực đó, thay lớp trẻ vào. Và cái ổn định mà bố mẹ e nói cũng chỉ đúng ở thời điểm hiện tại mà thôi, đúng không chị ?! Nhưng ở cái tuổi 26, bố mẹ e vẫn mong chờ em được vào công chức, không muốn cưới anh làm ngoài công ty, phải yêu một người nào đó làm nhà nước, thực sự mọi thứ áp lực với em rất nhiều. Em đọc bài viết 25 tuổi bạn đã nhận ra được điều gì của chị thì 25 tuổi của em là nước mắt, là khóc vì bố mẹ không thích e yêu anh làm ở công ty, là khóc khi em làm việc không phải ở nhà nước. Thật sự buồn chị ạ. Em đọc được bài viết này của chị khi ngày mai e bắt đầu thi công chức, cái cảm giác chọn bố mẹ hay chọn người yêu nó thực sự khó chị ạ. Cố gắng thi tốt để vừa lòng bố mẹ ở quê, hay thi trượt để ở lại hanoi và cưới người em yêu. Em nên làm gì ?