HÃY ĐỌC KHI BẠN CẢM THẤY NHỚ NHÀ
“Giang ơi,
Nếu cuối tháng này em xin đc visa thì tháng 9 em sẽ lên đường đến UK. Em sẽ bắt đầu sống trong môi trường hoàn toàn mới, sẽ có khó khăn, có nỗi buồn mang tên nhớ nhà, sẽ bơ vơ, lạc lõng, nhưng sẽ trưởng thành. Có điều em lại ko biết làm sao mỗi khi buồn hay chán nản. Chị có thể cho em lời khuyên đc không?
Nhân tiện, em cũng tên Giang và em quý chị không phải vì cùng tên mà vì chị làm vlog rất hay!”
Minh Giang
Minh Giang ơi,
Cảm ơn em vì đã yêu thích vlogs của chị. Và chúc mừng em đã đủ may mắn để có một chuyến đi học nước ngoài trong đời. Có thể thấy là em cũng đã làm “bài tập về nhà” và cũng hiểu những khía cạnh phổ biến của việc du học. Sẽ trưởng thành là đúng. Nhưng bơ vơ lạc lõng thì hoàn toàn không. Đừng tin những người đi du học mà lại kêu ca phàn nàn là buồn quá, khổ quá, chán quá. Để chị cho em biết vì sao.
1. MỖI NGƯỜI BẠN ĐỀU ĐÃ TỪNG LÀ MỘT NGƯỜI LẠ
Trên thế giới đến giờ đã gần 8 tỉ người rồi em ạ. Ngay như trường đại học sắp tới của em nếu nhỏ cũng phải 3000 sinh viên, lớn thì vài chục ngàn. Đứng giữa hàng ngàn người mà lại có thể kêu ca rằng không có bạn bè sao?? Giữa em và một người bạn mới chỉ cách nhau một câu chào mà thôi.
Nói qua cũng phải nói lại, chị hiểu rằng có những người tính cách hướng nội và bắt chuyện với người khác có thể thực sự rất khó. Nhưng ai sẽ để bụng hay khó chịu vì em bắt chuyện chứ? Hãy nói bất cứ gì, chuyện bài vở, chuyện nhà cửa, chuyện phương tiện di chuyển đến trường, em và các bạn đều có những điểm chung đó mà. Có những bạn mà em sẽ chỉ nói ba câu xã giao rồi không gặp nhau nữa, nhưng sẽ có những bạn mà câu trước câu sau, em và bạn đó phát hiện ra 2 đứa cùng thích chơi game, hoặc bóng rổ, hoặc nấu nướng, hoặc truyện tranh, hoặc cái gì trên đời cũng được, thế là em có một người bạn mới. Vậy thôi. Không quá phức tạp đúng không?
Không có lý do gì trên đời là hợp lý cho việc không có bạn bè, em ạ. Em có hình dung được rằng bạn bè em ở nước ngoài sẽ thú vị đến như thế nào không? Nhờ sự khác biệt của họ mà em sẽ được biết những thứ em chưa từng nghe, ăn những món em chưa từng thử, làm những việc em chưa từng nghĩ em có thể. Một trải nghiệm như vậy sao có thể không làm em hào hứng chứ?
Nếu thực sự có những người quá hướng nội và không cảm thấy cần có bạn bè, thì cũng được thôi. Tôn trọng quyết định của họ. Nhưng đừng kêu ca. Sự cô đơn và không bạn bè là lựa chọn của họ, không phải “điểm trừ” của việc du học.
2. CỨ ĐI DU HỌC LÀ SẼ BUỒN VÀ NHỚ NHÀ?
Có lẽ số đông, dù có du học hay không, cũng sẽ đều nói với em là du học thì buồn lắm, nhớ nhà lắm. Không phải vậy đâu em. Nói không biết em có tin không, nhưng chưa từng có một ngày ở nước ngoài chị cảm thấy buồn vì nhớ nhà. Hoàn toàn không phải chị không nhớ bố mẹ hay ghét cuộc sống ở Việt Nam, mà là chị luôn cảm thấy biết ơn về chuyến đi của mình. Em có biết có bao nhiêu triệu người Việt Nam ao ước chỉ một lần được bước ra khỏi biên giới, bao nhiêu triệu người không bao giờ có được cơ hội như em? Những người như chị và em thuộc số ít lắm lắm. Đằng sau cơ hội của mình ngày hôm nay là mồ hôi nước mắt bao nhiêu năm của bố mẹ đó em à.
Tất nhiên không có gì là tuyệt đối, tất cả mọi thứ đều có điểm cộng điểm trừ. Ví dụ, chị luôn cảm thấy may mắn về chuyến du học, nhưng lại ghét việc phải đi bộ đi học. Ghét lắm, vì bên đó rất lạnh, mà cơ thể chị thì không tương thích với gió lớn cho lắm. Gió rít xuyên vô tai và làm cho chị buốt óc. Hồi ở bên đó chị lại ăn uống được, người béo ú, đi vài bước là thở. Cho đến một hôm đại học năm 2, đang lật đật trong 9 lớp áo từ trường về nhà, chị gặp một ông già chống gậy đi cùng chiều. Bournemouth toàn đường đồi, đoạn đó dốc lên nhìn ổng đi khó lắm. Chị khoác tay dìu ổng đi hết đoạn dốc, ổng nói, nếu tôi may mắn có đôi chân như cháu tôi sẽ đi bộ hàng ngày. Xấu hổ lắm em ạ, cảm giác như mình chỉ là đứa con nít luôn phàn nàn về những thứ mà thực ra may mắn mới có được.
Khi em đi học rồi, mỗi khi cảm thấy buồn hay chán nản, hãy tự nhắc mình rằng hỉ nộ ái ố là chuyện bình thường, bất cứ ai dù ở nước ngoài hay ở Việt Nam cũng đều trải qua. Nhưng hãy luôn luôn biết ơn, em sẽ thấy em có quá nhiều.

Best wishes em,
Giang
June 22, 2017 @ 2:44 pm
em cảm ơn rất nhiều vì những lời khuyên của chị! em sẽ trân trọng và biết ơn những gì mình đang có. Chúc chị luôn vui vẻ thế nhé!
July 27, 2017 @ 4:45 pm
Chào chị,
Em đang là du học sinh Úc. Em vừa đến đây đã được khoảng 2 tuần. Đúng là 2 tuần làm quen môi trường mới thật kinh khủng với em, vốn là một đứa con cưng trong nhà: từ chuyện nhà cửa, chuyện ăn uống đến chuyện tài chính, mọi thứ đều phải tự mình đương đầu và quyết định
Đôi khi em nhớ nhà lắm, chẳng hiểu tại sao mình bỏ lại tất cả mọi thứ ở Việt Nam để chọn đến một nơi khổ sở như vậy
Cảm ơn blog của chị, giúp em vững tin hơn quyết định của mình. Cũng như chị nói, em và chị và những người bạn được có cơ hội đi du học. đó là đều rất may mắn mà không phải ai cũng có.
Em cũng cảm thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều dù chỉ mới 2 tuần làm quen với môi trường mới.
Vlog và blog của chị rất hay và bổ ích
Rất mong sẽ có cơ hội được nói chuyện với chị nhiều hơn để được nghe chị chia sẻ thêm nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống
July 27, 2017 @ 5:40 pm
Cố lên nhé, những cảm giác ban đầu sẽ qua sớm thôi em.
September 20, 2017 @ 12:38 am
Cảm ơn chị đã dành thời gian tâm sự với bọn em. Đọc blog, xem video của chị thực sự làm em thấy bớt mặc cảm và có thêm động lực rất nhiều. Em bỏ học đại học đi làm bồi bàn, pha chế, sau có cơ hội làm việc ở nước ngoài nhưng nhiều lúc em cảm thấy lạc lõng, thấy mình không bằng ai dù vẫn tự nhủ mỗi người có con đường khác nhau. Nhất là khi có nhiều điều không mong đợi xảy ra, cảm giác chỉ muốn buông xuôi. Xem vlog của chị giúp em thêm cứng cỏi. Em cảm ơn chị!
November 23, 2017 @ 10:40 am
Em chào chị,
Em năm nay 16 đang là du học sinh Anh. Qua đây vừa hơn 3 tháng. Trước khi đi em cũng biết sẽ rất nhớ nhà nhưng vẫn quyết định đi. Ở bên này mỗi khi nhớ bố mẹ là em sẽ kiếm việc gì đó làm như học bài đọc bài để cho đầu óc tập trung ko nghĩ đến chuyện buồn nữa. Em lúc nào cũng có gắng suy nghĩ tích cực luôn nhìn nhận cả mặt tốt mặt xấu của vấn đề. Đúng là có lúc rất buồn nhớ nhà da diết nhưng rồi nó cũng qua. Em bình thường toàn tự động viên bản thân. Từ ngày xem video đọc blog của chị tự cảm thấy có thêm người động viên mình chia sẻ với mình. Em cảm ơn chị rất nhiều ạ!
November 16, 2018 @ 3:07 pm
Em năm nay 18 và ở Mỹ được gần 5 năm rồi ý. Lúc qua thì không có ba mẹ ở cùng nên mọi người hay hỏi là em có buồn vì nhớ nhà, nhớ ba mẹ hay không. Thật sự, nhớ nhà nhớ ba mẹ thì có, nhưng chắc cũng giông giống chị, em không hề thấy buồn. Em hiểu rõ là mình có cơ hội ở một môi trường khác hẳn với những gì mình quen thuộc trước đó, tức là sẽ có vô số điều mình có thể học hỏi sẽ tới với mình mỗi ngày.
Duy chỉ có điều lúc ấy em rất tệ ở khoản tạo dựng mối quan hệ, kiểu em là người không thích làm phiền hay xâm phạm không gian riêng tư của người khác ấy, có nói chuyện với bạn học thì cũng chỉ xoay quanh bài vở thôi. Nhưng mà sau khi tốt nghiệp trung học và ra đi làm, em cố giữ cho đầu óc mình mở, không phán xét người khác quá nhiều, và nhờ đó em quen biết được nhiều người mà từ họ em học thêm được nhiều thứ.
Em chỉ muốn chia sẻ vậy thôi vì hồi đó lúc trả lời cô bác họ hàng là em không có buồn vì nhớ nhà và họ ngạc nhiên thì em áy náy dữ lắm, nhưng mà đọc blog chị thì em lại thấy chắc mình không một mình đâu ha 🙂
Em cảm ơn chị rất nhiều vì đã chia sẻ với bọn em nha!
November 18, 2018 @ 4:54 pm
Em chào c giang, em tên là an na.
Em mới theo dõi chị thôi và mới thấy bài viết này qua bài đăng của c trên Facebook. Em 13t và đang sống tại séc. Em mới chuyển qua đây hơn 5 tháng trước và cũng đã đi học được gần 3 tháng rồi. Em ở với ông bà từ nhỏ và h bà cũng yếu rồi cần nghỉ ngơi nên em qua đây. Bố mẹ em ở đây lâu năm rồi mà k thể dạy tiếng cho em được vì bố mẹ chỉ nghe học nói rồi học theo thôi. Nên Lúc mới đầu vào học em không biết tí tiếng nào cả và hầu hết là em nói bằng tiếng anh với thầy cô và bạn bè. H em cũng biết được hơi nhiều rồi. Nhưng mà em có tật là ít nói với người lạ, khó gần, khó tiếp xúc. Rất khó để em giám nói một câu nào đó của tiếng séc này. Và đi học thì em cũng làm bài kiểm tra và bài tập bình thường. Có điểu là đọc em k hiểu gì và chỉ đọc thuộc kiểu vẹt thế thôi. Thầy cô cũng có cho em làm đề bằng tiếng anh nhưng vì không phải ngôn ngữ gốc của bản thân em nên khó học, vả lại bố mẹ em cũng nói là em phải học thuộc bằng tiếng séc dần, tiếng anh đã khó đọc thuộc tiếng séc em mới học lại còn khó hơn. Em bối rối quá c ạ. Không biết làm như nào. Cứ nhìn lấy đó, cả một trang giấy dày đặc chữ phải đọc thuộc để chuẩn bị cho kiểm tra thì em chỉ ngồi và gục xuống bàn. Không phải em nhác, không muốn đọc mà thật sự đọc k vô. Mong c cho em cách học hợp lí.
Đây là lần đầu tiên em viết bình luận trên một blog đó c. lần đầu tiên em chia sẻ cảm giác của em và cũng là lần đầu tiên em thật sự thấy một blogger mà em thật sự tin tưởng đến như vậy. Thank chị nhiều nhé, mong chị trả lời em
November 21, 2018 @ 2:43 am
Em chào c giang, em tên là an na. Em mới theo dõi chị thôi và mới thấy bài viết này qua bài đăng của c trên Facebook. Em 13t và đang sống tại séc. Em mới chuyển qua đây hơn 5 tháng trước và cũng đã đi học được gần 3 tháng rồi. Em ở với ông bà từ nhỏ và h bà cũng yếu rồi cần nghỉ ngơi nên em qua đây. Bố mẹ em ở đây lâu năm rồi mà k thể dạy tiếng cho em được vì bố mẹ chỉ nghe học nói rồi học theo thôi. Nên Lúc mới đầu vào học em không biết tí tiếng nào cả và hầu hết là em nói bằng tiếng anh với thầy cô và bạn bè. H em cũng biết được hơi nhiều rồi. Nhưng mà em có tật là ít nói với người lạ, khó gần, khó tiếp xúc. Rất khó để em giám nói một câu nào đó của tiếng séc này. Và đi học thì em cũng làm bài kiểm tra và bài tập bình thường. Có điểu là đọc em k hiểu gì và chỉ đọc thuộc kiểu vẹt thế thôi. Thầy cô cũng có cho em làm đề bằng tiếng anh nhưng vì không phải ngôn ngữ gốc của bản thân em nên khó học, vả lại bố mẹ em cũng nói là em phải học thuộc bằng tiếng séc dần, tiếng anh đã khó đọc thuộc tiếng séc em mới học lại còn khó hơn. Em bối rối quá c ạ. Không biết làm như nào. Cứ nhìn lấy đó, cả một trang giấy dày đặc chữ phải đọc thuộc để chuẩn bị cho kiểm tra thì em chỉ ngồi và gục xuống bàn. Không phải em nhác, không muốn đọc mà thật sự đọc k vô. Mong c cho em cách học hợp lí.
Đây là lần đầu tiên em viết bình luận trên một blog đó c. lần đầu tiên em chia sẻ cảm giác của em và cũng là lần đầu tiên em thật sự thấy một blogger mà em thật sự tin tưởng đến như vậy. Thank chị nhiều nhé, mong chị trả lời em
February 26, 2020 @ 11:01 pm
mình thì không có du học hay gì cả mình chỉ là từ tỉnh lẽ lên thành phố mưu sinh , nhưng sau 1 thời gian mình nhận ra cái mưu sinh này chắc chỉ nuôi chủ nhà trọ là phần lớn , vs mức lương lao động 200k ở sài gòn thì các bạn cũng tự hiểu là nó bèo bọt như thế nào chứ đừng nói là yên tâm mà sống , áp lực ngày qua ngày + cô đơn vì qua cái thời sinh viên rồi , nhiều khi chán nản mà ko biết tâm sự cùng ai