LÝ DO THỰC SỰ TẠI SAO BẠN NGHIỆN FACEBOOK
Mình vừa đóng lại một bài báo đưa tin cô bé học phổ thông nhập viện tâm thần vì nghiện Facebook. Cô hoa hậu dân tộc vừa lên sân khấu chống tay hùng hồn “Ngoài kia còn nhiều thứ thú vị hơn mạng xã hội, xung quanh ta còn bạn bè người thân và chỉ có mặt đối mặt chúng ta mới giao lưu với nhau, em sẽ hạn chế dùng mạng xã hội.” Một cách thuận tiện và có vẻ hợp lý, “trào lưu dùng mạng xã hội” làm cho giới trẻ ra nông nỗi này.
Nhưng mình hỏi bạn, nếu một người mà bạn cho là “nghiện mạng xã hội” ngưng dùng mạng xã hội, liệu họ có nhiều bạn bè hơn không và liệu đời họ có vui hơn không?
NGƯỜI TA THƯỜNG ÍT NHẬN PHẦN SAI VỀ MÌNH
Trong một video mình đã nói về chủ đề sống ảo nhưng giờ mình viết lại một lần nữa ở đây, giấy trắng mực đen (Ý lộn, màn hình trắng ký tự đen, hy vọng không bị coi là “chữ ảo”):
Mạng xã hội không làm thay đổi bất kỳ ai, nó chỉ làm lộ rõ hơn bản thân họ với thế giới thôi.
Cái điện thoại không có tội vì nó mang đến cho người ta cơ hội được là chính mình dưới dạng Ẩn Danh. Bạn nam nghiện game không phải lỗi tại thằng lập trình ra cái game, mà là vì lần đầu tiên trong đời bạn nam này được cầm súng, được làm anh hùng siêu nhân, thoát khỏi cuộc đời của một nhân viên nhỏ bé bị chèn ép suốt 8 tiếng mỗi ngày, 40 tiếng mỗi tuần. Bạn nữ nghiện Facebook không phải tại cái ông Mark Zuckerberg, mà là lần đầu tiên trong đời bạn nữ được đẹp hơn, tự tin hơn, vui vẻ hơn đời thực, nhận được những lời khen mà chưa bao giờ bạn nữ nhận được ngoài đời.
Cặp cha mẹ khốn khổ sau khi đưa con vào viện tâm thần thì mếu máo kể với nhà báo “Cháu bao năm nay vẫn chăm ngoan, đạt học sinh giỏi, tự nhiên mấy tháng nay không tiếp xúc với ai, cứ ngày đêm ôm điện thoại lướt Facebook.” Tất cả những gì họ biết về con mình chỉ là bao năm nay vẫn đạt danh hiệu Học Sinh Giỏi. Nhưng nếu hỏi họ rằng, con họ có nỗi buồn nào không, bạn bè thân của nó là ai, nó có tự ti về ngoại hình về cơ thể đang lớn của nó không, ở trường nó có bị ai bắt nạt không, nó yêu nam hay nữ, bao năm nay để đạt học sinh giỏi nó có khốn khổ không, thì có lẽ họ không biết. Tất cả những gì họ biết về con họ chỉ là chính kỳ vọng của họ, là danh hiệu Học Sinh Giỏi.
Bởi vì lấy một cái gì đó để đổ lỗi thì dễ chịu hơn là nhìn thẳng vào lỗ hổng trong con người mình.
VÀ CÁCH TỐT NHẤT LÀ CẮT INTERNET?
Cặp cha mẹ trong bài báo về cô bé nghiện Facebook khi thấy con mình như vậy thì rõ ràng là thấy không ổn. Và giải pháp của họ là cắt internet. Thế là cô bé này tâm thần luôn. Không biết sau khi đánh thuốc mê để đưa con họ vào viện, họ có ngồi suy nghĩ một chút và hiểu ra một điều khá rõ ràng rằng cắt internet không phải giải pháp, và rằng internet cũng không phải thứ đã làm cho con họ thành ra như vậy?
Nếu bạn vẫn đang nghĩ “Ủa chứ nếu không phải tại internet thì tại cái gì”, mình muốn bạn trả lời giúp mình những câu hỏi dưới đây. Hãy hình dung một ngày, thế giới không còn internet.
Nếu thế giới không còn internet, thư tay có kết nối con người tốt hơn tin nhắn không?
Nếu thế giới không còn internet, nhóm bạn đang ngồi chung liệu có nhiều chuyện để nói với nhau hơn không?
Nếu thế giới không còn internet, các cặp đôi có vì thế mà yêu nhau hơn, muốn dành thời gian cho nhau hơn không?
Nếu thế giới không còn internet, người ta có thực sự gần nhau hơn không?
Nếu một ngày thế giới không còn internet, chẳng lẽ đến lúc ấy bạn mới hiểu ra rằng thực ra internet không làm cho người ta cô đơn? Tất cả những gì nó làm là bù đắp lỗ hổng và làm dịu đi sự tan vỡ của họ. Đừng đổ sự cô đơn của mình lên đầu nó.
Khi mình thấy một người tâm thần vì nghiện internet, mình nhìn thấy một tâm hồn hổng hoác, một trái tim tan vỡ và một sự tự ti cô độc đến mức mà điểm tựa duy nhất của họ chỉ còn là cảm giác thoát khỏi thực tế đằng sau tài khoản Ẩn Danh và những lời chia sẻ xa xôi trên màn hình. Mình nhìn thấy những điều đó, chứ mình không thấy một con người “phải đi cai nghiện internet”.
lamnhi423
March 19, 2018 @ 10:37 pm
Em không biết có là hơi vô duyên khi em bình luận không , dù sao đây cũng là blog viết về cảm nhận trưởng thành của chị. Chỉ là em thực sự bị chị làm cảm động rồi không viết ra không được . Có một khoảng thời gian em bị nghiện internet, ở trường thì bị cô lập , còn ở nhà điều em nghe thấy nhiều nhất là tiếng thở dài của mẹ cùng với cái câu em ghét nhất trên đời :” Con ơi , mày ngoài học giỏi ra thì chẳng được cái nước gì “. Em khổ lắm chị ạ , ngày nào cũng cáu gắt với mọi thứ chả có lí do vì sao , tay chân cứ run hết cả lên , rồi hay bị nôn mửa , thỉnh thoảng mất ngủ. Quãng thời gian ấy ánh sáng duy nhất vọng được vào cuộc sống của em có lẽ là cái ánh sáng màn hình . Dường như có một thế giới song song khác , ở đây em có bạn , người cùng em thảo luận về ti tỉ những thứ xàm xí trên đời , giống như n cô bé cùng tuổi bình thường khác , giống như em đã từng ước mơ.Một ngày em dành ra tới 8 tiếng trên mạng ,rất nhiều lúc không có ai online cả phải đợi tới vài tiếng đồng hồ, cũng có nhiều lúc thèm người quá ,nói chuyện tới 3 giờ rồi cũng không tha cho người ta đi ngủ, Ngày nào cũng ngóng chờ tan học để online như Tấm chờ Bụt ban phép màu vậy . Nhưng cuối cùng em cũng không giữ được những phép màu ấy ở lại , một phần vì mẹ em phát hiện cắt mạng , một phần vì tình cảm của em xây dựng trên những lời nói dối , rằng em là công chúa nhỏ hạnh phúc nhất thế gian , mặc dù ngoài đời thực , chỉ là kẻ ăn xin không hơn , ngày ngày ăn xin hạnh phúc ngày ngày ăn xin thương cảm, hơn nữa còn có vấn đề về tâm lí
Thế đấy , một tâm hồn hổng hoác, thực sự em không vui hơn khi sử dụng internet , mỗi lần em mỉm cười vì nó là mỗi lần em cô đơn lạ, dường như sau mỗi hàng chữ , mỗi game đều mơ mơ hồ hồ châm biếm xót xa nhưng mà em thật sự không biết làm gì khác để bớt đau hơn trong mỗi ngày dài lê thê lê thê
A~ Cuối cùng cũng có người hiểu cho chúng em , mặc dù cái lí thuyết tôi không sai , sai tại thế giới nghe thật muốn đánh đòn, nhưng mà ở trong cái thế giới những vết thương tâm hồn chẳng bao giờ được thực sự coi là một vết thương thì biết phải làm sao đây
Thật cảm ơn chị nhiều lắm :”>>> Không đọc bài viết này, chắc em còn mang theo cái u ám này tới tận chân trời mất:3
Thả trôi quá khứ , xin lỗi những người em đã làm tổn thương , nếu có thể , em muốn làm tất cả để bù đắp nhưng mọi người ở đâu là ai , em cũng không biết , thật khó khăn. Chung quy , cuộc đời phải có chút tiếc nuối , em sẽ nhớ đến anh chị như một mùa xuân rực rỡ, lại tiếp tục xin lỗi, em thật có nhiều lỗi với mọi người , từ giờ phút này với em , mọi người có lẽ không còn là người nữa mà có lẽ nhiều hơn là một góc trời
Mọa , em xin lỗi chị , thực sự em chỉ định viết ngắn tí thôi ;v;
phuongvd
December 2, 2019 @ 3:44 pm
dsa
Phạm Như
July 10, 2018 @ 10:47 pm
Cảm ơn chị về bài viết. ^^
Rus
August 3, 2018 @ 10:43 pm
Thực sự cảm giác cô đơn rất đáng sợ…
Hà Trân
November 10, 2018 @ 12:42 pm
Thực ra cái con người cần là sự quan tâm và thấu hiểu, nhưng những con người ở đời thực không đem lại được cho họ điều đó, bởi vậy họ mới tìm đến những người bạn ảo trên mạng xã hội. Nhưng, biết làm sao được, con người có cái tôi quá cao, không phải cũng chịu gạt bỏ quan điểm cá nhân để thấu hiểu người khác.
Lan Vy
November 11, 2018 @ 8:43 pm
Chị luôn có cái nhìn rất thông minh về mọi vấn đề. Em cứ muốn gặp chị trực tiếp để nói chuyện thôi! Có lẽ sẽ học được nhiều thứ và có lẽ sẽ rất thú vị!!
Minh Nguyễn
September 17, 2019 @ 1:47 pm
Nghiện game hay nghiện face giống như 1 cách trốn tránh thực tại thôi ạ
Lê Tiến
February 7, 2019 @ 10:53 pm
Chắc đến lúc nào đó mới nhận ra là mình còn nhiều thứ để làm và tiếc k có thời gian để làm
Thuận Nguyễn
March 21, 2019 @ 4:16 pm
Từ khi đc bik đến chj Giang ơi . Mình thật sự đã wow tại sao có một vloger hay như thế này . Chj là một người thật sự mà em rất ngưỡng mộ về cách chj có bao nhiêu về điều về cuộc sống mà chj truyền tải cho tụi em . Thật sự những lúc chán nản thì em có thể coi vlog hay các blog của chj . Mong 1 ngày sẽ đc gặp chj đc nói chuyện về cách học tập , cách sống hay cách nói chuyện mà chj có thể chỉ em. Tuy em còn khá nhỏ nhưng đc bik đến chj là cơ hội thật tốt để thay đổi cách sống và bản thân của mình . ❤️Thanks
Tuyết
April 17, 2019 @ 1:28 am
Em cũng đã từng dành rất nhiều thời gian trong ngày để lướt fb, instagram, youtube… Rồi đến ngày em đi thực tập, nhận ra còn quá nhiều thứ hứng thú hơn việc cấm mặt vào màn hình điện thoại. E k có cách gì hay ho đâu ạ. Chỉ là đi trực về đôi khi chỉ có thời gian ăn, ngủ là lại đến giờ đi học, đi trực bệnh viện. Từ đó, em bỏ hẳn cái nghiện internet. Có dùng cũng chỉ cung cấp cho việc học, làm bài thôi. E còn cách ly bản thân bằng cách xoá lun cả ứng dụng fb, insta, youtube,.. trong thời gian ôn thi tốt nghiệp. Sau đó, e đã cài đặt giới hạn thời gian cho các ứng dụng mạng xã hội và 1 số thứ không cần thiết. Dần dần e tập được thói quen. E tìm niềm vui bên gia đình, bạn bè và công việc hơn. Cám ơn chị về chia sẻ trên ạ.
Dam Van
May 26, 2019 @ 11:02 am
Cảm ơn chị rất nhiều vì bài viết. Em cũng nhận ra mình nghiện cách lướt lướt facebook trên điện thoại một thời gian trước. Nên quyết định xóa app khỏi điện thoại. Đến bây giờ đã gần 2 năm không dùng fb trên điện thoại rồi.
patrickjoe1990
June 17, 2019 @ 12:50 am
Sống 16 năm trên cuộc đời, luôn luôn tìm kiếm những người có cùng suy nghĩ, cảm nhận với em về những vấn đề trong cuộc sống nhưng càng lớn em càng cảm thấy thất vọng. Rồi có một khoảng thời gian, em không còn cảm thấy thất vọng nữa vì em đã đã tuyệt vọng trong việc tìm cho mình một người “tri kỷ”. Cho đến khi em biết đến chị Giang, hầu như mọi blogs, vlogs của chị đều có cùng suy nghĩ, cảm nhận với em. Đó là một điều tuyệt vời về internet mà em nghĩ đến đầu tiên nếu có ai hỏi – sự kết nối. Ngày xưa, có người mất đến cả đời vẫn không thể tìm được những người hiểu mình quá 10%. Nhưng nhờ vào internet, chúng ta có access tới biết bao nhiêu giải pháp cho cuộc đời. Em thật sự muốn cảm ơn chị Giang vì đã giúp em vượt qua được quãng thời gian “mông lung” của tuổi trẻ (mặc dù em biết em chưa “già” nhưng mà em cảm giác em đã già rồi í :v). Em chúc chị Giang thật thành công và hạnh phúc trên quãng đường mình đã chọn ^^
Đậu Đức Quân
August 29, 2019 @ 5:05 pm
“Mạng xã hội làm lộ rõ bản thân mỗi người chúng ta” một ý nghĩ khác thật ý nghĩa. Cảm ơn Giang về bài viết
MochiMeo
November 10, 2019 @ 11:05 am
Em rất rất rất rất rất cảm ơn chị về bài viết. Yêu chị!!!
Chang
November 10, 2019 @ 4:09 pm
Em cũng đang nghiện facebook và lơ là việc học của mình. Cứ mỗi khi tự nhủ, mình chỉ cầm điện thoại một chút nữa thôi rồi sẽ học là y như rằng em ôm nó đến hết ngày và học vào khi đêm muộn. Chắc có lẽ đã đến lúc sửa đổi cái thói quen này rồi.
LeMyDung
December 24, 2019 @ 10:54 pm
Mạng xã hội mang đến cho con người nhiều suy nghĩ tiêu cực hơn, làm cho ta muốn so sánh và đố kị.
tumivn
January 14, 2020 @ 1:33 am
Facebook hay mạng xã hội nó giống như sảnh của một cái Mall vậy đó, đa phần mọi người đều ăn mặc đẹp để phô diễn phần mà họ muốn cả thế giới thấy họ. Vấn đề của facebook là nó đem cái Mall về tận nhà của mọi người. Giờ nào cũng phải lung linh trước mặt mọi người, giờ nào mới thực sự là thời gian tự ngắm nhìn bản thân?
Về khía cạnh tâm lý, chúng ta luôn muốn được nhìn nhận, Facebook nó là cái phương tiện giúp chúng ta đạt được điều đó theo cách dễ hơn. Nói như vậy, nghĩa là nó tạo ra ảo giác rằng mọi thứ dễ dàng hơn, thế nên mọi người đều muốn thể hiện “cái tôi” của mình trên facebook, chứ ra ngoài đời thực kia đâu có dễ mà nói những câu nói hoành tráng mạnh mẽ như ở trên Facebook đâu. Người ta bảo, nói đi đôi với làm, nhưng Facebook nó là nơi người ta nói dễ và không cần chứng minh bằng hành động.
Nhưng em nói có điều đúng, đó là, Facebook nó không chỉ là tấm gương phản ảnh hình ảnh của một con người, nó là tấm gương phản chiếu hình ảnh của xã hội. Xã hội sao, Facebook vậy, nhiều kẻ không biết gì vẫn thích nói, nhiều bậc trí giả không nói gì chỉ thích quan sát, có một số kẻ biết gì nói nấy. Cách cuối cùng để hiểu một con người vẫn là tắt máy tính và đi ra ngoài đời thật và kết nối cùng người ta.
Bởi vì facebook giống cái mall, nên nó có nhiều người làm nghề sales và nhiều biển quảng cáo lắm, khả năng con người bị dẫn dắt ở trên đó là rất cao.
Lẽ ra, nền giáo dục của chúng ta phải mang lại cho con trẻ những kiến thức tốt hơn về triết học và tâm lý học để họ hiểu được những vấn đề của họ và nâng cao sức đề kháng để họ trở nên mạnh mẽ và sống tốt hơn.
Vy Vy Pham
April 17, 2020 @ 4:31 pm
Khi nhìn vào một vấn đề đừng vội đánh giá, đằng sau là nhiều điều mà ta chưa biết. Cảm ơn bài viết của chị!