TẤT CẢ VỀ MÌNH TRONG 5 ĐIỀU
Sau 18 năm sống cuộc sống gói gọn trong quãng đường từ nhà đến trường phổ thông, ngày mình đặt chân lên máy bay đi du học là ngày mình chui ra khỏi bong bóng và phát hiện rằng thế giới này quá rộng lớn. Ra khỏi cánh ba mẹ, mình ngơ ngác đứng tự hỏi bây giờ mình làm gì, đi đâu. Nhưng rồi mình nhận ra: Không biết làm gì hay đi đâu cũng có nghĩa là từ ngày hôm nay, mình có thể làm bất cứ gì và đi đến bất cứ đâu!
Sau tổng cộng 4 năm học và sinh sống ở Anh, đất nước ấy trở thành một phần con người mình ngày hôm nay. 18 tuổi, mình rời nhà lên đường đi du học Anh và hoàn thành bậc đại học ngành Fashion Design & Technology. Tốt nghiệp, mình về nước và đi làm Stylist/Phóng viên Thời trang. 2 năm sau đó, mình quay lại Anh và hoàn thành bậc cao học ngành International Fashion Marketing. Học xong, mình về nước và bắt đầu làm việc trong ngành Marketing – ngành nghề mà mình rất yêu thích.
Nơi mình sống và yêu. Sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng Sài Gòn giờ là nhà. Sài Gòn không bao giờ ngủ, không bao giờ mệt mỏi, không bao giờ cũ kĩ. Trong tất cả những nơi mình đã đặt chân qua, thành phố này cho mình một nguồn năng lượng rất khó giải thích. Có thể là Sài Gòn ưu ái mình, muốn mình ở lại đây?
3 con mèo, mỗi con nhặt ở một góc đường nhưng giờ là anh em một nhà. Và mình chỉ là ôsin trong căn nhà ấy thôi.
Đứa lớn nhất ngày xưa ốm yếu dặt dẹo, nhìn như một nhúm xương xẩu mang đủ thứ bệnh trong người. Mình mang tới thú y, bác sĩ tiêm cho mũi vitamin trợ lực, nói “thôi mang về, người lạnh ngắt thế này còn nói chuyện gì nữa”. Thế mà nó sống qua ngày hôm đó. Hôm sau lại tới thú y, bà bác sĩ tròn mắt ngạc nhiên, lại tiêm một mũi vitamin rồi bảo mình cứ mang tới tiêm 1 tuần nữa, nó mà qua được tuần này là sống. Con mèo dặt dẹo bé hơn lòng bàn tay, mũi kim thì to, nhìn nó cong cả người lên chịu đau mà thắt lòng các bạn à, ngày nào cũng phải tiêm như thế. Hai ngày rồi bốn ngày, rồi sáu ngày, nó vẫn sống. Mình nhớ như in cảm giác đưa nó đến tiêm cữ cuối, cũng là ngày bắt đầu cuộc sống mới của nó. Mình không biết làm sao con mèo bé tí có thể sống qua chừng ấy bệnh, nhưng nó sống. Và nó được đặt tên là Sung (vì quá sung)
Anh hai đen xì được nhặt ở góc đường vào đúng đêm sinh nhật thứ 25 của Giang nhờ khả năng kêu to hiếm có (chứ trời tối, anh đen xì có ai thấy đâu). Thế là anh được đặt tên Tuyết cho đỡ đen, được nhập hộ khẩu và cứ thế lớn. Tuy không ai làm gì anh nhưng anh rất nhát, thấy bóng người lạ là anh có thể trốn 3 ngày không ra cũng không vấn đề gì. Anh không tin ai ngoài con Giang, nên anh hay nằm cạnh nó. Anh mong nó tự giác hơn, 6 giờ sáng hàng ngày không để anh phải liếm mặt gọi dậy cho ăn nữa. Vuốt ve thì anh cũng thích nhưng phải từ từ không được đưa tay nhanh quá, với lại không được bế vì anh ghét bị bế. Cửa phòng lúc nào cũng phải mở vì anh ghét cửa đóng, anh không có nhu cầu ra hay vào nhưng anh ghét cửa đóng, đứa nào đóng cửa là anh sẽ đòi ra, cho anh ra xong anh thấy cửa đóng anh sẽ lại đòi vào tiếp. Thế thôi, ngoài những lúc khó tính thì anh cũng…dễ tính ý mà.
Thằng út đáng ra là cái mũi nó hồng, nhưng tự nhiên có con ruồi đen đen nên đặt tên là Ruồi. Nó được nhặt về sau một thời gian Giang thấy nó quanh quẩn ở hiệu thuốc gần nhà. Nghe kể nó với em nó lang thang trên đường, em nó bị xe cán chết, chỉ còn lại mình nó. Bà bán thuốc thấy thế, hốt vào tiệm, cho ăn. Vậy là nó như chết đuối gặp phao, cứ quanh quẩn ở cái hiệu thuốc. Khổ cái là bà bán thuốc không nuôi. Sáng bả cho ăn, cho vào tiệm. Tối bả về và khoá cửa tiệm thuốc, còn con mèo lang thang ở ngoài, chui vào góc tường ngủ, đợi sáng bả quay lại. Giang thấy thế, ra hộc tường ẵm nó mang về nhà, vậy là lần đầu tiên con Ruồi có một cái nhà.
Mà có nhà thì để làm gì? Quậy thôi. Đu rèm, ăn cây, cào tường, cắn ghế, trượt sàn, đào nệm, sự sáng tạo của thằng bụi đời là không biên giới. Nhưng phá thì phá thế, chưa bao giờ nó bị ăn đòn vì cái trò khôn lỏi, nịnh hót. Rúc vào lòng, dụi chân, liếm tay, kẻ nịnh bợ bao giờ cũng được lợi nhất!
…là số cân nặng chênh lệch ở thời điểm hiện tại của mình so với trước đây. Từng thử nhiều, nếu không muốn nói là gần như tất cả các cách giảm cân trên đời, thật kì cục vì cuối cùng mình lại giảm cân trong khi mình không hề cố gắng giảm cân!
Thực ra cái mình thay đổi là lối sống, không phải đồ ăn. Và mình cũng không ngờ rằng, không chỉ số cân nặng thay đổi mà con người, thái độ, năng lượng sống của mình đều có thay đổi lớn.
Mình có một anh bạn thân người Sài Gòn, cũng thân nhau được gần 5 năm rồi. Anh này từng là bạn trai tuổi teen đầu tiên của mình ngày xưa, sau 1 năm thì bỏ nhau vì vài lý do củ chuối theo kiểu công chúa bong bóng . Nói đùa vậy thôi, ý là hồi đó trẻ con nên cũng dễ yêu, dễ bỏ. Sau này khi cả hai đã tốt nghiệp đại học, về Việt Nam mình lại quyết định ở Sài Gòn nên anh này nhân cơ hội chung thành phố, kiếm cớ đề nghị đưa đón, giúp đỡ, hướng dẫn viên “cho quen”. Thế là “cho quen” đến giờ luôn.
Tụi mình gặp lại và yêu nhau ở một thời điểm mình nghĩ là thử thách, nhưng thú vị. Thử thách ở chỗ, cả hai bằng tuổi và lúc đó đều vừa tốt nghiệp đại học, cùng nhau chính thức bước vào thế giới của người lớn. Người ta thường thay đổi rất nhiều vào giai đoạn chuyển giao từ đi học sang đi làm, những thay đổi này thường làm người ta trưởng thành hơn, có những giá trị sống mới và không còn hợp nhau. Nhưng mình và anh này không chỉ là người yêu mà còn là bạn, để cùng trải nghiệm, cùng chia sẻ và cùng trưởng thành trên quãng đường đi.
Hành trình bước vào thế giới người lớn là điều tuyệt vời nhất xảy đến với mình từ trước đến giờ. Nó là một thứ rất khó giải thích, nhưng mình yêu cảm giác mình đang sống bằng tất cả những gì mình có, và blog cùng kênh vlog của mình ra đời đơn giản để chia sẻ với bạn về hành trình ấy.
Bắt đầu làm vlog và viết blog với ý định đơn giản là lưu giữ lại kỷ niệm, đến nay sự ủng hộ mình nhận được từ các bạn là ngoài mong đợi. Thực sự không thể nói hết sự biết ơn của mình trước tình cảm của các bạn. Một lần nữa cảm ơn thời gian và tình cảm của bạn, hy vọng những nội dung mình làm sẽ mang lại cho bạn niềm vui.